Tôi chưa làm thế bao giờ. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.
Cá với bác gái xem đội nào thắng. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Rao giảng cũng là chơi. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Ông viết tất cả, không sửa chữa. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Sao lại xé sách hở con. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.