Họ ngắm nhau hồi lâu. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Cậu ấy là người tốt.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Chắc mẹ không đi được một mình.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Cái vực của sự hỗn độn.