Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Rồi thể hình tính sau.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Nhưng họ không cũ lắm. Cơ bản là không muốn lắm.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Nhưng họ không cũ lắm.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Hôm nay chị bạn ra viện.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Không không cần gì cần ai nữa.