Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Tôi không đuổi nó nữa. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Cho từng tờ vào lửa. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.