Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Mẹ vòng sang bên trái tôi. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.