Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?
Làm gì có lí do gì mà khóc. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Nó muốn khám phá tôi.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Kể cả cái nhàm chán. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.