Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Hót nhiều cũng không hay lắm. Anh đang hạnh phúc.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Khán giả sôi động phết. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Đừng sa sầm mặt như thế. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa
Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Cuốn sách thì vớ vẩn.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.