Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên. Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng.
Tới nơi ông thường phải đợi xe. Ý muốn đó có nhiều tên. Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.
Nhưng ngay khi ông khép cửa, thì trí óc của ông, đã mệt nhọc gì đâu bỗng hoá ra lười biếng. Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.
Xin bạn làm ơn cho tôi biết quý danh cùng địa chỉ và dạy cho tôi cách bạn đã làm cách nào được vậy. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào".
Tôi lại làm cho bạn chú ý tới chân lý chói lọi này, là không bao giờ bạn có "nhiều thì giờ hơn" đâu, vì lẽ lúc nào bạn cũng đã có tất cả số thì giờ mà bạn có. Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.
Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy. trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.
Lẽ ấy có vẻ đương nhiên. Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.
Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà.
Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Khi thử làm rồi mới thấy sự gắng sức đó không phải ít đâu vì cần hy sinh một chút. Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu.
Tới nhà, bạn không ăn ngay. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh. Cuốn "Lịch sử suy vong của đế chế La Mã" (tác giả Edward Gibson thế kỷ 18) không so sánh được với cuốn "Thiên đường đã mất" nhưng cũng là một cuốn tuyệt hay, và cuốn "Những quy tắc thứ nhất" của Herbert Spencer không thuộc loại thơ mà cũng là một sản phẩm cao cả của nhân loại.