Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Thế thì anh không dám. Không chung chung như những nhà mị dân.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Bạn lại muốn lưu lại. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Tôi không thích mèo.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Kể cả cái nhàm chán.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.