Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Cháu vẫn nằm trong chăn. Không gì tự nhiên mất đi.
Tôi cười khùng khục trong họng. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Tôi chốt trong, không thưa.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Khán giả sôi động phết.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Đó gọi là biết chơi. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.