Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Bình thản và mệt mỏi.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Vậy thôi, bạn sống bình thường.