Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa. Vậy mà ông nói: "Tôi sẽ đổi hết cả tài nghệ, tác phẩm của tôi để được cái êm đềm biết rằng, tại một nơi nào đó, có một người đàn bà lo âu vì tôi về trễ bữa".
Mới đầu, viên thu thuế tỏ uy quyền của ông một cách ồn ào. "Đuổi người làm công, không phải là một cái thú. Tôi đường quạn đây thì đọc nhằm bức thư của một kẻ tự thị chỉ nói đến vinh dự của y, ý muốn của y thôi! Cha chả là ngu! Vậy mà làm nghề quảng cáo chứ (!) "Sự quảng cáo của Quốc gia, nhờ công ty chúng tôi truyền thanh đã mở đường cho lối quảng cáo mới đó.
"Ông (Wilson) bảo tôi rằng ông sẽ sung sướng lắm, nếu tôi chịu nhận chức Tổng trưởng Quốc khố. Al Smith cho gọi Lewis E. Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm.
Các ông ấy nói có lẽ đúng. Về nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà người khác không có: Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần.
Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Vị Vương hầu khôn khéo Von Bulow đã hiểu phương pháp đó là quan trọng từ năm 1909.
Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. Có một người gửi cho ông mười bốn bức thư mà nhiều bức chửi ông hẳn hoi; một người khác lại dọa trả lại phố, nếu ông không có cách nào cấm người mướn từng trên ngay ban đêm! Ông ấy nói: Gặp được người như tôi vui làm sao! Rồi không cầu xin ông, ông cũng tự hạ tiền mướn xuống một chút. Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp.
Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Mà không có chi nuôi chúng hết. "Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X.
Những kẻ nào đã học được cái bí quyết làm thỏa mãn lòng đói khát lời khen đó, nó tuy kín đáo mà giày vò người ta, đâm rễ trong lòng người ta, thì kẻ ấy "nắm được mọi người trong tay mình" và được mọi người tôn trọng, sùng bái, nghe lời, "khi chết đi, kẻ đào huyệt chôn người đó cũng phải khóc người đó nữa". Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài".
Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông. Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia.
Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng. Ai không đồng ý với mày thì mày có giọng cứng cỏi với người ta. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".