Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Ông hãy trả lời có hay không. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Giấc mơ cũ rồi mà. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Mà không xuyên sang tai bên kia. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.