Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Chắc hôm nay có việc gì. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Tất cả đều không sâu đậm. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Rút kinh nghiệm nhé con. Còn lại, nó mới là hư vô.
Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Nó cũng như tình yêu thương. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.