Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Rao giảng cũng là chơi.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Thà tát mình còn hơn. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Mọi người vẫn thấy bình thường. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.