Con đường tới thành La Mecque vốn vô cùng khó khăn, gập ghềnh và đáng buồn nhất là không bao giờ tới đích được. Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả. Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.
Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại. Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn. Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn.
Ý muốn đó có nhiều tên. Bạn xanh xao và mệt nhọc. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.
Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Phải học tập một cái gì đó lâu dài. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.
Nó là hình hình thức của nguyện vọng chung của nhân loại: Nguyện vọng tìm hiểu thêm. Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao. Người ta phải thăm bạn bè.
Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn. Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác. - Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy.
Đáng lẽ chỉ nghe thấy những thanh âm hỗn độn thì bạn sẽ nhận được rằng bản hòa tấu là cả một tổ chức kỳ diệu mà mỗi nhóm phần tử đều có một chức vụ riêng biệt và cần thiết. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được.
Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại. Một nhiệm vụ đôi khi quá sức con người! Vậy mà, dù làm tròn được như lúc ta đã làm, ta cũng chưa được mãn nguyện, hồn ma trên kia vẫn lẩn quẩn quanh ta. Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.
Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc. Xin bạn ra mặt đi, để tôi tin chắc đã có người như bạn mà từ trước tôi chưa được gặp. Không ăn cắp nó được.
Đầy cả mặt đất, từng đóng ra đấy. Trong nhiều năm - đúng ra là cho tới khi tôi gần 40 tuổi - tuần lễ của tôi có bảy ngày. Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.