Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Thậm chí, phải viết, phải sống. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Để khám phá đến tận cùng.
Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. What I fell what I know never shine through what Ive known
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.