Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: