Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Nói chung là tốn thời giờ. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Nó tan chảy, tan chảy. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Mọi người bảo bạn hiền lành. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.