Ante không thích cuốn sách The Marverick của Maney ở điểm tôn sùng cá nhân nhưng Watson xứng đáng là cái tên đầu tiên mà mọi người nghĩ Nó phải hiển nhiên đúng như một tiền đề. Người bạn đời Jeannette nửa thế kỷ trước dám gạt bỏ rào cản thượng lưu để lấy chàng trai đang bị tòa án xét xử, giờ đây cũng là cụ bà nhưng luôn là người bên cạnh dìu ông đứng lên ngồi xuống.
Watson nói: Đây là thời điểm rất buồn đối với tôi, bởi vì tôi phải rời xa một công việc mà tôi thấy mình có giá trị nhất hơn bất cứ thứ gì ngoài gia đình của tôi. Watson đã thành công trong việc gửi đi một thông điệp và thông điệp đó được hiểu rõ, rằng ông là người cởi mở và biết lắng nghe. Và IBM có thể ngẩng cao đầu vì đây là máy tính đầu tiên cho phép lập trình bằng phần mềm bằng cách sắp xếp các nút trên một bảng nút cắm.
Thật ra, khi chiến tranh chưa nổ ra và chưa ai nhìn thấy chủ nghĩa phát-xít kinh hoàng như thế nào thì việc nhận huy chương của một nước nào đó cũng là bình thường. Watson chỉ để IBM tham gia dự án này ở khâu thiết kế thiết bị đọc thẻ. Nhưng Nichol biết chắc rằng, không ai có thể nói qua quýt với ông chủ của mình trong các cuộc họp.
Đáp án cho bài toán của Lou Gerstner hồi cuối thế kỷ XX, thật ra đã có từ nhà sáng lập Thomas Watson hồi đầu thế kỷ: Lấy khách hàng làm lý do tồn tại, khiêm tốn và tiên phong. nhất, nói chính xác hơn, là những yếu tố khiến họ trở nên vĩ đại, trở thành những doanh nhân huyền thoại. Có thể ghi nhận ngay rằng, năng lực mạo hiểm của IBM bắt đầu từ đây.
Bởi vì, trước sau như một, cho đến tận ngày nhắm mắt xuôi tay, ông vẫn nhắc lại luận điểm con người như là toàn bộ ý nghĩa của công việc kinh doanh. 100 người ảnh hưởng lên thế giới trong thế kỷ XX. Nếu thắng, IBM sẽ dẫn đầu thế giới.
Thoạt đầu, khi ấy, chuyện này có vẻ như không đáng quan tâm, hay thậm chí là vớ vẩn. IBM đã nín thở chờ đợi, giờ đây nó bắt đầu nhảy vọt với đúng nhận định của Watson: Một công ty gấp 2,5 lần trước cuộc chiến với mức doanh thu Trở về từ chiến tranh, Tom một lần nữa đã nhận ra nhanh chóng rằng, tương lai của IBM lệ thuộc vào máy tính điện tử, chứ không phải là những máy lập bảng có từ thế kỷ XIX.
000 nhân viên, sau Thế chiến thứ hai, của ông được tự do lựa chọn môn thể thao mà mình yêu thích trong khu vực IBM Country Club, chứ không bị buộc phải cưỡi ngựa hay phóng ô-tô. Ông đã nổi giận và trút cơn thịnh nộ vào máy điện thoại khi gọi đến Harvard. Lúc này là những năm 1890.
Mỗi viên chức lãnh đạo phải coi mình là người trợ giúp cho cấp dưới thay vì coi mình là ông chủ của họ. CEO Andy Grove của Intel cũng phải thốt lên: Không thể tưởng tượng IBM đã suy sụp đến mức nào. Phương cách của Watson là các phiếu ghi số liệu của Lake chỉ dùng được với máy của IBM một cách tư duy quen thuộc của những năm đầu thế kỷ XX.
Ngay những ngày đầu tiên, Gerstner đã làm một chuyện dễ mất thể diện của chính mình là mời Jack Welch của General Electric về nói chuyện với các nhà quản lý cao cấp của IBM. Nói đến mạo hiểm, người ta dễ liên tưởng đến những quyết định tức thì và thiếu suy nghĩ. Hãy luôn nghĩ rằng, công ty này có một tương lai to lớn, tốt đẹp và mọi người sẽ nỗ lực đóng góp xây dựng cho tương lai đó.
Năm đó Watson 17 tuổi, tức 1891, và lần đầu tiên biết đến một thành phố. thăng trầm, Watson còn chưa học xong bài học triết lý kinh doanh từ NCR. Nhưng cách vận hành mà ông đưa ra để máy có thể tính toán vẫn lại là điều khiển cơ điện, tức là vẫn chậm về thời gian xử lý.