Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Vứt béng cái chuyện này đi. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Hoặc biết nhưng không rõ.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Cớ gì mà không dám nói.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.