Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta. Bốn tháng, mỗi tháng 55 mỹ kim! Cả mùa hè thì họ mướn để ở, rồi bây giờ, bắt đầu mùa đông, bỗng nhiên họ bỏ đi! Anh này nhút nhát, đứng xa xa, không nói nửa lời, mà tên của anh trước sau chỉ nhắc tới có một lần, vậy mà trước khi từ giã, Tổng thống đưa mắt kiếm anh ta, bắt tay anh ta, gọi tên anh ta và cám ơn đã mất công tới.
Elbert Hubbard, một trong những nhà viết chuyện hàng ngày đặc sắc nhất đã làm cho người ta say mê, thường bị người ta oán dữ vì những bài chỉ trích của ông, nhưng nhờ ông khéo léo cho nên thường khi kẻ thù của ông lại thành bạn thân của ông. Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. Nếu bạn lầm, thì bạn vui vẻ nhận ngay đi.
Phương pháp đó luôn luôn công hiệu, dù là áp dụng với con nít hay với bò con, với đười ươi. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân.
Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm". Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Như vậy đỡ tốn thì giờ mà có nhiều kết quả.
Thì ông phải im liền. Nó tràng giang đại hải như một bộ bách khoa tự điển vậy. Tôi lại nói rằng: nếu được lang thang trong một cánh đồng với ông thì thú vô cùng.
Lawes coi khám New Hampton lại. Bernard Shaw nói rằng họ không, không đủ, phải thực hành nữa. Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi.
Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén. Tôi muốn thành thực hỏi bạn hai chữ "mầu nhiệm" đó dùng có đúng không? Không - Không được đúng lắm, vì còn ở dưới sự thực xa. 5- Họ thích cái gì thì bạn nói với họ về cái đó.
Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người. "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được".
Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải".
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Và xin ông nhớ kèm thêm một nụ cười với vài lời âu yếm. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.