Và ngày thứ ba sau, nếu tôi đã thu nhập được đủ các sự kiện thì giải pháp tự nó tới, khỏi phải kiếm". Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi. Trời làm mất mùa, tôi lo đói.
Khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy trước kia tôi ngu quá. Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được. Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó.
Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. Chồng bà mới mất, còn hai người con đều đã ở riêng. Muốn vậy, bạn hãy nói với các bắp thịt của bạn rằng: "Duỗi ra- duỗi ra- xả hơi và nghỉ ngơi".
Đúng, đúng như vậy - Không có một người nào hết. Nhưng sự thật thì theo luật trung bình, phần rủi bị chết trong trận ấy cũng chỉ bằng phần rủi bị chết trong thời bình, vào khoảng 50 tới 55 tuổi thôi. Phương pháp chắc chắn nhất để quên kẻ thù là ta để hết sức lực, trí não phụng sự một chính nghĩa cao cả hơn bản thân ta.
Những con số ấy mặc dầu đáng sợ, nhưng theo luật trung bình thì phần rủi có là bao? Một người thì ra vẻ đau đớn ê chề vì bị "ung thư dạ dày". Đất như sụt dưới chân tôi.
Nếu có người nào thôi không kích tôi nữa thì tôi quên hẳn chuyện cũ đi liền". Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ". Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận
Lúc sinh thời ông có biệt tài phô diễn những ý cũ mèm và đập nó vào trí não người ta. Tôi lo lắng không biết khi mới nghinh hôn xong, sẽ nói với vợ tôi câu gì. Trong số ấy có 12 người đàn bà.
Bà kể với tôi: "Năm 1937 nhà tôi mất, tôi đau đớn thất vọng lắm và gia tư gần như khánh kiệt. Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được". Không bao giờ tôi chịu cảnh ấy".
Bà than số phận chẳng ra gì và viết thơ cho cha mẹ sẽ quay về Nữu Ước, không thể ở lại cái địa ngục này. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.
Sự thiệt thì chính giáo sư Sayce thức trắng đêm đó, vì tiếng "kéo gỗ" của Spencer đã làm cho ông ta không sao ngủ được. Bây giờ nhớ lại, tôi cũng ngạc nhiên về sự thay đổi gần như khó tin đó. Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời.