Secchaua

Sakura momo lộ clip nóng full hd

  • #1
  • #2
  • #3
  • Biết chỉ để biết mà thôi. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.

    Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.

    Thôi thì dùng vào chỗ khác. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.

    Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.

    Không chắc tại số phận. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.

    Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.

    Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.

    Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.

    Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.

    Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap