Con sông trước mặt thật xanh và êm. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Anh đang hạnh phúc.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.