Sau cùng ông mời tôi ở lại dùng bữa, đưa cho tôi một tấm chi phiếu và đặt tôi làm một bức vẽ khác nữa". Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình.
Tôi trở về, tươi tỉnh. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền. Hãng tôi cũng có làm những ván lót tường.
một đứa nhỏ! Cha có lỗi. Bức thư ấy, tôi chép lại đây. Thì cứ khen họ cho họ nghe.
Sau cùng, sau mười ba năm gắng sức, đi lại mời mọc, tôi làm chuyển lòng được ông giám đốc kỹ thuật hãng đó và ông mua giùm cho tôi được vài cái máy. "Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn". Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày.
Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục. Giáo sư William James, giáo sư Harry A. Cho nên câu chuyện êm thấm.
Dorothy Dix còn nói: "Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất". Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn. Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước.
Riêng phần tôi, tôi đã có lần để ra hai năm trời để viết một cuốn sách về sự hùng biện, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại cuốn đó để khỏi quên những điều chính tôi đã viết ra. Xin đáp: Bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu. Khi ông vô phòng giấy nhà chế tạo đó, ông nói: "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?".
Cha mẹ cậu nghèo lắm. Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó. Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn.
Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ. Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay. Sau cùng ông ta phải nhận rằng tôi có lý, nhưng lúc đó tôi phải ra về, không kịp cho ông ta biết kết quả cuộc điều tra của tôi.
Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. Howard Thurston, ông vua ảo thuật, trong 40 năm trời, đem tài bịt mắt thiên hạ làm cho cả thế giới ngạc nhiên và thán phục; kiếm được gần hai triệu đồng; một hôm thú với tôi rằng hồi ông nhỏ, đã phải xa cha mẹ đi lang thang, ăn xin nhà này tới nhà khác, và nhờ ngó những quảng cáo hai bên đường xe lửa mà biết đọc. Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó.