Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Ông Martin Johnson cưới bà khi bà mới 16 tuổi, đã lôi bà khỏi châu thành Chanute tại Kansas và đặt bà ngay vào giữa khi rừng hiểm ở Bornéo. Tôi suy nghĩ hàng giờ rồi chép lại bốn hành động mà tôi có thể làm được những kết quả có thể xảy ra của mỗi hành động ấy.
Smith: hãy coi con số và xem xét lý lẽ - nếu có - của những lo lắng có vững chãi không. Tại sao vậy? Tại vì không ai giống ai hết. Bạn không tin vậy ư? Được, xin bạn thí nghiệm đi.
Nếu chiến tranh không kết liễu ngay lúc đó thì chắc là tôi nguy rồi. Nhưng chẳng may chiếc xe của tôi lạc đường thành thử đi tới khu vườn một giờ sau các xe khác. Những kẻ bực tức càu nhàu: "Tôi thức suốt đêm hôm qua!" có thể là những người đã ngủ nhiều mà không ngờ.
Như vậy luôn tám tuần lễ. Tại đó tôi sống dễ dàng với vài Mỹ kim mỗi tháng, vì sau chiến tranh thứ nhất, ở đây có sự làm phát giấy bạc. Ấy thế, lão đó đã vô tình bảo lỗi cho mình đây.
Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được". Trong mấy tháng đông dài dằng dặc, chân tôi luôn luôn giá lạnh, và không bao giờ tôi tưởng tượng ở đời có người hai chân được ấm ráo trong mùa đông. Sau, duỗi bắp chân, rồi tuần tự đến những bắp thịt khác trong cơ thể.
Chưa bao giờ tôi thấy một người vị tha hoặc sung sướng hơn ông ta". Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony. Không bao giờ bà phàn nàn về sự bạc bẽo của con cái.
Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ. Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi. Rồi một hôm, bà Loftin khuyên tôi một lời mà tôi hết ưu uất, lo buồn và từ đó, kẻ thù của tôi thành bạn thân của tôi.
Tới ba giờ sáng, về nhà, cô chẳng mệt nhọc mảy may mà còn vui tới nỗi không ngủ được nữa. Vì thế tôi ngại không muốn gặp mặt anh em, nhưng lạ lùng thay, họ chẳng những không phiền hà gì tôi hết, lại còn như mắc một thứ bệnh lạc quan bất trị nữa, vẫn tiếp tục xuất vốn cho tôi. Bởi vậy mới vẫn còn sống đến ngày nay để kể chuyện cho bạn nghe.
Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Ba trăm rưỡi năm trước, ông Francis Bacon đã có lý khi ông nói: "Triết lý nông nổi hướng óc loài người tới chỗ vô thần: nhưng triết lý sâu xa lại đưa ta tới tôn giáo". Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không.
Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Ông đã biết lợi dụng nguồn mãnh lực ấy bằng cách quay về với Thượng Đế. Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en.