Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Mai đi học về phải cạo râu. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Tôi thôi xúc động rồi. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Êm dịu và hoang vắng. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.