Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.
Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Bây giờ là 12h26 đêm.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Mua để đến những giờ bỏ học.
Ôi! Những tiếng còi xe. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Không không cần gì cần ai nữa. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Mà còn thua trắng về tài năng. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
Bác ta không tin đâu. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.