Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Nên bạn bỏ qua như không.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy
Mở tủ ra, thay quần áo. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
Ôi, thói quen của con người. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.