Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Bố mẹ con cũng buồn.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Âm thanh lắng hẳn đi. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Tôi muốn thi xong được để yên. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.