Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington). Bởi thế, như tôi đã khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng.
Tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu Barbara đặt vấn đề và sau đó dành nhiều thời gian hơn cho những câu trả lời của các vị khách. Ngay lập tức, nhà trường đã chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với Moppo bằng cách mua nhiều hoa quả. Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.
Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Tấm ảnh mà nó luôn luôn giữ gìn cẩn thận bên người. Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!.
Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ. Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật.
Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Jim kể anh đã từng thử nghiệm với một anh chàng đi đâu cũng Khỏe không? kiểu này. Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn.
Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi. Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón tay vào giữa mặt Alice: Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều! Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Thích nhất là được nắm tay cha tung tăng xuống đại lộ Howard, rồi đến công viên Saratoga. Chẳng phải trong bóng chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế, khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý nó. Anh dẫn chương trình.
Đài phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . Bạn hãy tưởng tượng chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm tôi phấn khích cỡ nào. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ.
Sau đó là âm thanh có vừa đủ nghe hay chưa… Giữ micro cách miệng một khoảng nhất định và nói một cách tự nhiên thoải mái. Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Carl Sandburg, một nhà văn xuất sắc từng đoạt giải Pulitzer Prize cho quá trình nghiên cứu về trào Lincoln, đã bộc bạch sự khâm phục và ngưỡng mộ của mình đối với Kennedy: Đây chính là phong cách của cựu tổng thống Lincoln!.
Và hãy nghĩ rằng nếu người ta không thấy được sự nhiệt tình của bạn và công ty bạn, thì liệu có ai hào hứng tới làm việc ở đó. Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Đáng nói là những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George chẳng ai thấy nhàm chán.