Hoạn đồ của ông rực rỡ. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia.
Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm. Tại nước nhuộm như vậy". Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: - Sao ông biết là gà tàu? - .
Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Đó là một sự rất đáng tiếc. Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm".
Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư.
Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy.
Nếu ông muốn trút trách nhiệm cuộc chiến bại đó thì ông thiếu gì lý lẽ: như vài người đoàn trưởng đã bỏ ông. Ráng vạch rõ trong đầu mục đích bạn muốn đạt và thẳng tiến tới lý tưởng đó. Xin bạn nhớ kỹ rằng trên địa cầu này ai cũng có tính đó hết.
Y đầy tật xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ tình đủ tội. Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình".
Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại". Hồi ông còn làm Thống đốc Nữu Ước, nhà khám Sing Sing thiếu người giám đốc. Mặt trời mới nói cho gió hiểu rằng: "Dịu dàng và thân yêu bao giờ cũng mạnh hơn vũ lực và giận dữ".
Tuy bị mắng như tát nước vào mặt vậy, nhưng ông Franklin óc đã già dặn và khôn, hiểu rằng như vậy là đáng, và ông nghe lời, tự sửa tính ngay để tránh những thất bại tai hại sau này. Chỉ gắng sức tìm kiếm những sự kiện đã xảy ra thôi". chương tám Quy tắc này sẽ giúp bạn làm được những việc dị thường
Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết. Nếu ông muốn trút trách nhiệm cuộc chiến bại đó thì ông thiếu gì lý lẽ: như vài người đoàn trưởng đã bỏ ông. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.