Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Chẳng có gì đáng bực cả. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Tôi để vài ngày trôi đi. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.