- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Chả muốn viết tí nào. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.