Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.
Đừng làm mọi người buồn lo. Nó cùng tham gia giải với bạn. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Cảm giác như không thể lành lại được. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.