Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Mở tủ ra, thay quần áo. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Cậu ấy là người tốt.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Phải hết sức giữ gìn. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Thằng này ăn mặc phong phanh. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Một con lươn thì chính xác hơn. Nhiễm thói ấy mất rồi. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Chúng tôi mò mãi không thấy. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Sai là vô trách nhiệm.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Họ kinh doanh khách sạn. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.