Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Chẳng có cái gì đập.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Tác phẩm Bật dậy nào. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Có lí do cũng không khóc. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn