Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Q của lí trí không tự an ủi được. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Chẳng ai thua thiệt cả. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). - Ông còn lo xa hơn tôi. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Tôi thì cất lại trong đầu.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Sợ không trả được? Không phải. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.