Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Nguyên nhân thì rất khó xác định. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Bác hỏi: Sao con không đi học. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.