Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Chỉ là ta đang viết.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Kể cả cái nhàm chán. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Phải tập trung vào học. Rút kinh nghiệm nhé con. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Chưa có gì để không thích. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Câu chuyện có vẻ như vầy. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Người yêu càng quí chứ sao. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.