Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Hai chị em cùng phấn đấu. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Khóc cho vài năm tích tụ.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Cháu nó đang bị đau cơ.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.