Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Khóc cho vài năm tích tụ. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Có thể cháu học đêm qua.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.