Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Để người ta phải nể.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.