Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Giữa đầm lầy thông tin. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Sau đây là một số dữ kiện.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.