Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Không gì tự nhiên mất đi.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.
Những thứ đáng ghét nhất. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Hai chị em cùng phấn đấu.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.