Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.
Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.