Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Hồn nhiên đến đáng sợ. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Dù trái tim đương bề bộn. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Tôi không hề phản đối.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Tôi biết ông rất yêu vợ. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.