Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Âm thanh lắng hẳn đi. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Biết chỉ để biết mà thôi.
Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.