Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Nên cứ phải từ từ từ từ. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Nên cháu mới dám cãi như thế. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.